Ai tiếp tay cho những kẻ bôi nhọ lịch sử

Thật bất ngờ, bức ảnh dưới đây là 1 trong hàng loạt bức ảnh được “sáng tạo” bởi những kẻ ngu ngốc hay những những người khôn nhưng mang hàm ý khác? Cho dù là những kẻ nào, thì những bức ảnh xuyên tạc lịch sử như thế này là không thể chấp nhận và thậm chí vi phạm pháp luật.

Xem những bức ảnh ấy, trái tim tôi nghẹn lại, cổ họng nghẹn đắng, cảm giác như bị xúc phạm, vì họ đã xúc phạm đến hàng triệu người Việt Nam đã hi sinh hoặc bỏ lại một phần thân thể trong chiến tranh, trong đó có Bác ruột tôi và các anh con của bác, bố tôi, anh ruột tôi và nhiều người thân khác của tôi. Lịch sử mãi mãi là lịch sử, quá khứ mãi mãi là quá khứ. Chúng ta không thể cứ bám cái quá khứ mà sống, nhưng chúng ta phải tôn trọng lịch sử và quá khứ, bởi vì cái quá khứ hào hùng ấy đã mang lại cho chúng ta đất nước này, cuộc sống này.

Nhà tôi có truyền thống cách mạng, anh ruột bố tôi bị tây bắn chết giữa đồng khi đang đóng giả là người câu cá ở bìa làng để canh gác cho cán bộ họp dưới hầm ở góc vườn nhà tôi, và đến bây giờ vẫn không được công nhận liệt sỹ. Bố tôi hoạt động du kích bị Pháp bắt, đưa đi đày tận bên Lào tới 6-7 năm. Chú út nhà tôi là bộ đội Điện Biên Phủ với những trận đánh ác liệt, may mà nguyên vẹn khi trở về. Chị gái mẹ tôi sinh ra 6 người con thì có 2 anh là liệt sỹ chống Mỹ. Ảnh cả tôi là bộ đội tình nguyện đánh Pol Pot ở Cam Pu Chia bị thương mất một con mắt và còn nguyên mảnh vỏ đạn nằm sâu trong hộp sọ… Tất cả những điều ấy đã cho tôi thấy sự tàn khốc của chiến tranh, sự mất mát không thể bù đắp. Nên tôi tôn trọng tất cả những thứ thuộc về chiến tranh, những điều mà mỗi lần nhắc đến, nó như một sự nhắc nhở tôi rằng, tôi đã và sẽ phải sống như thế nào để xứng đáng với những sự hi sinh ấy của những người thân của tôi.

Và tôi tin, có hàng triệu người Việt Nam có cảm giác như tôi bởi hàng triệu gia đình Việt Nam có những mất mát bởi chiến tranh. Vì thế, tôi cảm nhận được sự đau đớn thế nào mỗi khi lịch sử bị xuyên tạc, những cái chết của anh tôi, của bác tôi chả lẽ lại trở thành vô nghĩa thế sao? Ngay cả cái chuyện xây tượng đài Mẹ Việt Nam anh hùng hay hàng loạt những câu chuyện buồn khác, luôn khiến tim tôi đau nhói và xót xa. Chúng ta, ở thế hệ ngày hôm nay, nếu không làm gì được cho những chứng nhân lịch sử, thì xin hãy sống tốt và biết tôn trọng quá khứ, đấy cũng là cách để tri ân rồi. Mọi sự “điên cuồng” trong nghệ thuật nên có giới hạn nhất định, nhất là nó lại động chạm đến lịch sử – tức là động chạm đến nỗi đau của hàng chục triệu người dân Việt Nam, những nỗi đau như vẫn còn nguyên vẹn, nhất là những di chứng chiến tranh để lại như nỗi đau da cam, nỗi đau loạn lạc không tìm được người thân… và nhiều lắm.

Những kẻ ngu ngốc hay bệnh hoạn khi đùa giỡn với lịch sử thật đáng trách, nhưng những người dung túng và tiếp tay cho chúng, cũng là những kẻ phải bị trừng trị. Thật đáng xấu hổ!

Tác giả: https://www.facebook.com/ngoba.luc.3?fref=photo

Bình luận

bình luận